“Phật giáo dù khởi nguyên từ Ấn Độ, về sau dần thấm nhuần và hòa mình vào đời sống dân gian Việt Nam, cho đến nay đã trở thành nền tín ngưỡng phổ biến hóa. Chính vì thế, phần đông đại chúng ít ai tìm hiểu rõ về diện mạo vốn có của Phật giáo thuở ban đầu. Phật giáo dân gian mà nhiều tầng lớp nhân dân biết đến là vì cầu lợi ích hiện đời mà thờ Bồ tát Quán Thế Âm, vì cầu sau khi chết được an lạc nên thờ Bồ tát Địa Tạng, vì muốn tiêu trừ tai nạn, thêm phúc kéo dài tuổi thọ nên niệm Phật Dược Sư, niệm Phật A Di Đà. Lúc còn sống thì muốn cầu tiền tài, cầu tuổi thọ, cầu con cái, cầu phúc báo, cầu bình an, nên mới đến chùa chiền để thắp hương, lễ lạy rồi cầu nguyện. Sau khi chết rồi thì nhờ thân bằng quyến thuộc thỉnh mời các vị tăng ni xuất gia tụng kinh siêu độ. Phật giáo trong sự nhận thức của nhiều người đại khái cũng chỉ có thế mà thôi.
Đương nhiên, những quan niệm và tình trạng này đối với công năng của tín ngưỡng tôn giáo thì Phật giáo không phản đối, chỉ là nội hàm sâu xa của Phật giáo và tinh thần vốn có của Phật giáo không chỉ có bấy nhiêu. Đức Phật đã thuyết tám mươi bốn nghìn pháp môn, mặc dù chỉ là con số chung chung, nhưng đã nói lên tính đa dạng hóa về giáo dục của Đức Phật.