Hầu hết những cuốn sách viết về trải nghiệm cận tử trên thế giới đều có một điểm chung. Mục đích của các tác giả không phải là để kiếm lời từ việc bán sách, cũng không phải là để trở nên nổi tiếng khi kể ra một câu chuyện mà hầu hết chúng ta đều tò mò muốn biết: Điều gì xảy ra sau khi chúng ta chết đi?
Họ đơn giản là có thôi thúc muốn kể lại cho càng nhiều người biết càng tốt về một sự thật quan trọng mà chỉ khi bước qua lằn ranh giữa sự sống và cái chết thì họ mới nhận ra: Tất cả chúng ta đều là một, đều là tình yêu thương và đều là ánh sáng thiêng liêng. Trong trải nghiệm cận tử, họ không đơn thuần “thấy được một thế giới khác” mà họ đã nhận ra những chân lý sâu xa về bản chất của sự sống. Vì lẽ đó, họ cảm thấy mình “buộc” phải trở lại thân xác vật lý để chia sẻ điều mình đã hiểu ra và giúp người khác nhìn thấy bản chất thiêng liêng của cuộc sống. Anita Moorjani cũng không ngoại lệ với cuốn tự truyện bán chạy toàn cầu “Trở về từ cõi chết” (tựa gốc: Dying to Be Me).
Tuy nhiên, cuốn sách của cô có một điểm đặc biệt, không thể nhầm lẫn với bất cứ tác phẩm nào khác về trải nghiệm cận tử. Khác với các tác giả khác, cô là người hiếm hoi đã dùng góc nhìn phi tôn giáo để nói về sự “hợp nhất”, trạng thái khi mọi thứ đều kết nối với nhau. Qua lời kể của cô, khía cạnh tâm linh được mô tả như một sự thật giản đơn luôn hiện hữu ở mọi sinh mệnh, mọi cấp độ của sự tồn tại.
Không chỉ vậy, những cảm ngộ sâu xa về linh hồn và cõi sáng mà cô chạm tới trong trải nghiệm cận tử đã chữa lành căn bệnh ung thư hạch bạch huyết của cô chỉ trong vài tuần, dù trước đó căn bệnh này đã đến giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể cô và cô đã được đưa đến phòng ICU với tiên lượng ngắn gọn “không còn hi vọng nào” từ các bác sĩ giỏi nhất. Câu chuyện của cô giúp chúng ta nhận ra rằng phép màu chữa lành vốn đã được đấng tạo hóa hào phóng ban tặng cho chúng ta, nhưng chính nỗi sợ hãi và dục vọng của chúng ta đã ngăn chúng ta tiếp cận bản chất thiêng liêng, nhiệm mầu của chính mình.